[Thập nhị thánh thú cung] Phiên ngoại: Say rượu

Thập nhị thánh thú cung


Author: Ma Cô Din Nhân

Category: Xuyên không, huyễn huyễn, nhất thụ đa công, SM (khá nặng), HE.

Translator: QT

Editor: Zuuneyus

Nguyên Đán số đặc biệt – Say rượu

Cố Thính Ngữ hầu như không uống rượu.

Nhưng mà cũng có một lần ngoại lệ, đó là lần hắn mới vừa vào bệnh viện không lâu, trong một lần liên hoan vì là người mới nên không thể từ chối các ý tốt của tiền bối, miễn cưỡng uống mấy chén.

Nhưng chuyện sau khi uống say hắn đều không nhớ rõ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy cả đầu đều đau nhức, vừa vào bệnh viện Cố Thính Ngữ liền mơ hồ phát hiện có điều gì đó không thích hợp… Ví như nữ điều dưỡng mới một ngày trước còn đối với hắn lạnh lùng, hiện tại lại ở xa xa len lén nhìn hắn, sau đó vài người tụ tại một chỗ nhỏ giọng thì thầm đồng thời mặt đỏ tới tận mang tai khi nhìn thấy hắn đi ngang qua…

Con gái thì không nói…

Càng kỳ quái hơn là mấy người lãnh đạo bệnh viện cũng sẽ thường thường tìm hắn tâm sự…

Tâm sự?

Cố Thính Ngữ buồn bực, vì sao lúc nói các nam nhân trung niên này đều sẽ vỗ vỗ vai hắn, rồi như có như không chạm chạm ngực hắn, đồng thời rất tích cực hỏi hắn có cần “kiểm tra thân thể” hay không…

Mãi cho đến sau này, Cố Thính Ngữ cũng không biết bên ngoài bàn luận cái gì, ngoại trừ y thuật giỏi giang, bên ngoài khiêm tốn nhã nhặn thậm chí có hơi chút lạnh lùng, thì còn là một từ ngữ làm cả hắn cũng không hiểu lắm, đó chính là ——

Gợi cảm.

*

Cuối năm, Cố Thính Ngữ ở trong bệnh viện trực ban đến sẩm tối.

Đây là năm thứ nhất sau khi hắn từ dị thế trở về, Nguyên Đán những năm trước hắn đều bận rộn tăng ca hoặc đến trung tâm chữa bệnh cùng mẹ, sau đó đêm khuya một mình lẳng lặng về nhà, nhìn pháo hoa sáng rực bên ngoài cửa sổ ngẩn người.

Nhưng năm nay, thật sự có một điểm không giống rất lớn…

“Reng… reng…”

Điện thoại di động vang lên, Cố Thính Ngữ kiểm tra màn hình, đó là số của điện thoại nhà gọi tới.

“Alô?” Cố Thính Ngữ cầm điện thoại di động.

“Còn chưa trở về?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Quyết: “Thanh Tước làm cơm, giường lớn của Tu Nhĩ và Trọc Âm hôm nay đã đưa đến nhà —— chất lượng rất tốt, bảo đảm sẽ không bị sập, còn có, ta đã đem quần áo giặt sạch, lão bà đại nhân lúc nào về nhà?”

Nghe giọng nói tràn ngập từ tính của Quyết, Cố Thính Ngữ không khỏi đỏ mặt.

“Ngươi… Các ngươi thật là…” Hắn nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, vừa nói điện thoại vừa dọn dẹp đồ trên bàn chuẩn bị ra cửa: “Ta phải đi thăm mẹ của ta, để bà ăn vài món lót dạ, bảy giờ hơn có thể về nhà, đúng rồi, đừng để Bạch Chi Ngao nấu canh củ cải.”

Ngày ấy Bạch Chi Ngạo học chuyên mục ẩm thẩm tên TV, làm một chén canh củ cải trắng, Cố Thính Ngữ khen vài câu khích lệ, từ đó về sau mỗi ngày đều thấy xuất hiện canh củ cải, kết quả làm Cố Thính Ngữ bây giờ chỉ thấy củ cải là đã no rồi.

“Được rồi… Huyễn Sinh cũng vừa về nhà, hắn còn mang một ít rượu về… Chúng ta chờ ngươi về nhà ăn cơm, trên đường cẩn thận.”

“Ừm… Lát gặp lại.”

Cúp điện thoại, mặt Cố Thính Ngữ đỏ bừng, hắn cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, đêm qua cùng Quyết làm quá mực kịch liệt, đến bây giờ thắt lưng vẫn còn ê ẩm.

Chuyện đời thật khó ngờ, Cố Thính Ngữ trước khi bước vào dị giới, hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được ngày sau sẽ có nhiều người làm bạn như vậy… Còn lúc này đây, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều việc…

Cố Thính Ngữ đi trên đường đã vào đông, tuy rằng mùa đông vẫn giá rét lạnh lẽo, nhưng hắn biết ở nhà có người đợi hắn, ngực tự nhiên cảm thấy ấm áp… Nếu nói năm mới có nguyện vọng gì, Cố thính Ngữ mong muốn chuyện kia… số lần… có thể ít một chút.

Từ trung tâm chỗ mẹ điều trị ra, sắc trời đã tối. Cố Thính Ngữ vừa nghĩ đến bà có khả năng khôi phục tốt như vậy, trên mặt có biểu tình thả lòng hiếm có.

Cố Thính Ngữ tính thời gian và nhìn đồng hồ đeo tay, hắn nhanh chóng một đường chạy về nhà.

Rất xa, thấy ánh đèn trong nhà mình, Cố Thính Ngữ im lặng nở nụ cười, hắn bước chân nhanh hơn, thở hổn hển nhấn chuông cửa.

Bên trong mơ hồn nghe được tiếng ồn ào do bàn ghế di động, mỗi lần Cố Thính Ngữ trở về, Bạch Chi Ngao và Niệm Hành sẽ tranh nhau xem ai mở cửa trước, quả nhiên, sau một lúc xao động, cửa vừa mở ra Bạch Chi Ngao liền mở hai tay nhiệt tình ôm lấy Cố Thính Ngữ vào trong lòng.

“Đại thúc ~~~ nhớ ngươi muốn chết ~~~”

Ôm Bạch Chi Ngao, Cố Thính Ngữ thấy Niệm Hành cách đó vài bước nằm té ngã trên mặt đất, y đầy thương cảm nhìn Cố Thính Ngữ, Cố Thính Ngữ vừa nhìn thấy đôi mắt ngập nước kia liền tan ra, hắn một tay ôm Bạch Chi Ngao, một tay nắm lấy tay Niệm Hành đong đưa đi vào phòng ăn.

Trong phòng ăn đặt một bàn tròn thật lớn, trên bàn lúc này đã đầy món ăn nóng hổi, Thanh Tước buộc mái tóc vàng ngang vai lên cao, khí chất mỹ diễm của y thật làm động lòng người, nhưng lại mặc vào cái tạp dề màu hồng phấn thật không hợp chút nào, lúc này y đang bưng một tô canh sườn heo ra khỏi phòng bếp.

Thấy Cố Thính Ngữ, Thanh Tước nở ra một nụ cười làm say lòng người: “Đi rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm.”

Trên bàn cơm Cố Thính Ngữ vôn không có cơ hội gắp đồ ăn —— bởi vì người khác gắp đồ ăn cho hắn ăn còn chưa hết.

“Thính Ngữ, uống chút rượu không?” Huyễn Sinh cầm một ly rượu đỏ đưa cho Cố Thính Ngữ.

“A.” Vì là năm mới, Cố Thính Ngữ không muốn làm mọi người mất hứng, nên liền tiếp nhận rồi uống cạn. Hắn tưởng, cho dù là rượu đỏ, chắc là không làm người say… đâu.

Ngoài cửa sổ mơ hồ nghe thấy tiếng pháo bông, Cố Thính Ngữ buông đũa, bỗng nhiên cảm thấy nóng quá.

“Ta ăn nó rồi, đừng gắp cho ta nữa, thực sự nó rồi…” Cố Thính Ngữ lười biếng tựa ở trên ghế, liếm liếm đầu lưỡi, ưm… Thanh Tước làm cơm ngon thật.

Không hề hay biết động tác nhỏ này đều bị thu vào trong mắt của mười hai nam nhân.

Ăn no liền nghĩ đến…

“Nếu đã ăn no… Chúng ta đi xem giường mới thế nào ha.” Tu Nhĩ hỏi.

“…” Cố Thính Ngữ sao lại không biết y đang nghĩ cái gì? —— [Chúng ta đi xem giường mới] bằng [Chúng ta đi thử giường mới].

“Không được!” Cố Thính Ngữ kiên quyết bác bỏ: “Các ngươi đã đồng ý với ta, ngày Nguyên Đán… nói sẽ… không làm cái chuyện kia.”

Thiên Luật gật đầu: “Chúng ta làm chuyện khác.”

Nhưng mà Trọc Âm nổi giận, y đã nghẹn thật lâu, thật vất vả đến phiên y, Trọc Âm sẽ không bỏ qua lúc này: “Cái này không công bằng, sao đến phiên ta lại dừng?!”

“Ai bảo ngươi lần trước làm sập giường! Ngươi hại Tiểu Ngữ một ngày một đêm không xuống giường được!” Niệm Hành nhảy ra ôm Cố Thính Ngữ: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi chơi bài nào.”

“Ưm…” Cố Thính Ngữ đỡ đầu, có chút choáng váng: “… Ta… dọn dẹp bàn, các ngươi đi trước…”

Đợi mọi người chuyển ra sôpha lớn ngoài phòng khách, ngồi vây quanh thành một vòng tròn chơi bài, Cố Thính Ngữ cảm thấy tầm mắt của mình càng ngày càng không rõ…

Nóng quá… khát quá…

Hắn vô thức xé mở quần áo của mình, đến lúc cảm thấy mát mẻ thì, Cố Thính Ngữ thuận tay cầm lấy bình rượu trên bàn lảo đảo đi ra ngoài phòng khách.

“Thính Ngữ mau qua…” Từ đây còn chưa nói ra miệng, Huyễn Sinh giống như sản phẩm đông lạnh cứng ngắt tại chỗ. Mọi người kinh ngạc nhìn biểu tình “thiếu muối” của Huyễn Sinh, đều quay đầu nhìn về hành lang… Nhất thời, phòng khách đang ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.

Cố Thỉnh Ngữ đem bình rượu từ trên đầu đổ xuống… Dịch rượu theo tóc chảy xuống cổ, dịch thể màu đỏ làm ướt áo sơmi trắng của Cố Thính Ngữ, áo sơmi ướt sũng trở nên trong suốt dính chặt vào da hắn, theo những nếp uốn giao nhau đi xuống, áo sơmi trắng vừa vặn che đi dục vọng của Cố Thính Ngữ, còn từ thắt lưng trở xuống, để lộ ra cặp đùi trơn bóng…, cái gì cũng không mặc.

Hắn quỳ trên mặt đất giống như một chú mèo, mông nhếch lên, từng chút từng chút lại gần, ánh mắt mông lung của Cố Thính Ngữ chợt lóe lên, hắn nhìn chằm chằm Trọc Âm đang ở gần nhất bò tới, sau đó trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn xé áo của Trọc Âm, vươn cái lưỡi đỏ hồng, liếm từ bụng đến ngực của Trọc Âm, rồi từ từ trượt xuống phía dưới.

“… Ai… có khả năng… ăn ta…” Biểu tình Cố Thính Ngữ lúc này đan xen giữa vô tội và mị hoặc… Hắn nhanh chóng tháo dây lưng của Trọc Âm, cúi xuống đem khối to lớn ngậm vào trong miệng. Hắn tách hai chân đang quỳ, nâng lên mông để lộ ra phần thịt hồng nhạt đang nhu động ở giữa…

Mắt thấy hình ảnh làm huyết mạch phun trào, mọi người đều triệt để hóa đá.

“Hưm ưm…” Cố Thính Ngữ mơ mơ màng màng mút cự vật của Trọc Âm, sau một hồi lâu cảm thấy miệng tê dại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Trọc Âm đang khiếp sợ, Cố Thính Ngữ bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, vì vậy hắn bỏ lại cực đại đỏ thẩm căng cứng sắp nổ, xoay người hướng mục tiêu kế tiếp.

Cố Thính Ngữ ngửi ngửi Lương Nguyệt, cào cào quần áo của y, thỏa mãn nhìn cơ ngực căng chặt của Lương Nguyệt, Cố Thính Ngữ cúi xuống bắt đầu liếm mút nhũ tiêm của y, khi Lương Nguyệt không thể hít thở nổi, hung hăng cắn một cái.

“Ư… không thể ăn…” Cố Thính Ngữ buông ra đầu nhũ sưng đỏ, bỗng nhiên thấy một khuôn mặt xinh đẹp, hắn từ trên người Lương Nguyệt nhảy đến giữa hai chân Thanh Tước, tách ra hai chân ngồi lên trên tạp dề hồng nhạt của Thanh Tước.

Cực nóng của Cố Thính Ngữ đè lên cực nóng của Thanh Tước, hắn uốn eo thắt lưng không ngừng vuốt ve, dục hỏa của Thanh Tước trong nháy mắt bị đốt lên, nhưng khi của y ngẩng đầu lên, Cố Thính Ngữ lại không hề chịu trách nhiệm rời đi.

Thanh Tước bị kích thích đến nổi phản ứng ngây ngốc, chờ y lấy lại tinh thần, Cố Thính Ngữ đã cường hôn Bạch Chi Ngao cùng Niệm Hành, rồi nhảy thẳng vào trong lòng Tu Nhĩ tung hoành, tiếng rên rỉ thở gấp, động tác uốn éo, đây hoàn toàn không phải Cố Thính Ngữ mà y biết…

Đang lúc Tu Nhĩ hưng phấn muốn đè Cố Thính Ngữ ra ngay tại chỗ, Cố Thính Ngữ bỗng nhiên đẩy Tu Nhĩ ra, hắn loạng choạng đi đến trướt mặt Thiên Luật, xoay người quỳ xuống trên ặmt đất đưa cặp đùi xoay về phía Thiên Luật, hắn bài khai cặp mông căn tròn: “… Cảm thấy thế nào… ở đây nóng ẩm…”

Thiên Luật “ầm” một cái té trên mặt đất, từ trong mũi chảy ra một dòng lớn dịch thể màu đỏ.

Ánh mắt Cố Thính Ngữ ngắm nhìn về phía Quyết đang ngồi bên cạnh Thiên Luật, lúc này những lá bài trong tay Quyết rơi lả tả trên đất, miệng y há hốc không thể tin được Cố Thính Ngữ khi uống say lại có vẻ quyến rũ như vậy.

“Meo meo ~” Cố Thính Ngữ phát ra âm thanh mèo kêu làm nũng, ánh mắt Quyết nhìn thẳng —— nâng vật ở chính giữa bên dưới của y, đôi mắt của Quyết gần như có thể phun ra lửa.

Sau khi Cố Thính Ngữ châm lên dục vọng của những người xung quanh, hắn náp một cái, rồi lảo đảo đứng lên đi vào trong phòng ngủ… Lưu lại một gian nhà các tiểu công đáng thương bị chấn kinh quá độ nhưng lại không có chỗ phát tiết.