[Thập nhị thánh thú cung] Chương 78

Thập nhị thánh thú cung

Author: Ma Cô Din Nhân

Category: Xuyên không, huyễn huyễn, nhất thụ đa công, SM (khá nặng), HE.

Translator: QT

Editor: Zuuneyus

Đệ thất thập bát chương: Thiên diện Đồng Ảnh

(Thiên diện: ngàn khuôn mặt)

“… Cố Thính Ngữ!!!!!!”

Tiếng gào thê lương vang vọng khắp khu rừng.

“Tại sao có thể như thế?!” Hai tay run run bịt lại vết thương bị xé rách, Trọc Âm chưa bao giờ sợ qua như vậy: “Còn sửng sốt cái gì!??… Nhanh!! Nhanh a!!”

— thế nhưng.

Phải làm như thế nào?

Bọn họ đều không am hiểu thuật trị liệu, mà lúc này Cố Thính Ngữ mất máu càng ngày càng nhiều, hơi thở cũng dần dần yếu đi.

Niệm Hành hốc mốc đỏ hồng ngơ ngác đứng một bên, môi cắn đến chảy máu.

Đột nhiên, dòng suối nhỏ đối diện bỗng nhiên xoay tròn hiện lên một trận liệt diễm quỷ dị (liệt diễm: lửa mạnh), khí tức tuy rằng không có bất kỳ tia sát khí gì, nhưng lúc này trong ngực ba người một hồi buồn bực đau nhức, mệt mỏi trống rỗng nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Lẽ nào…

Lại có đối thủ mới xuất hiện?! Ngay vào lúc này??

Trọc Âm ôm chặt Cố Thính Ngữ, Thanh Tước cùng Niệm Hành che ở trước bọn họ.

Luồng hỏa diễm huyết hồng càng ngày càng mạnh, hỏa diễm không thiêu đốt bọn họ, nhưng Niệm Hành đã cầm cự không được suy yếu ngã trên mặt đất.

Lực lượng quỷ dị, giống như đang hút lấy toàn bộ năng lượng trong cơ thể thật đáng sợ.

Rốt cuộc, khi hỏa diễm cháy đến cùng, xuất hiện ở tâm hỏa diễm, lại là Thiên Luật.

“Thiên Luật??” Thanh Tước ngây người: “Sao lại là ngươi?”

Niệm Hành nằm trên mặt đất vui mừng: “… Nhanh, Tiểu Ngữ bị thương, ngươi nhanh lại cứu hắn…”

Thiên Luật cười không nói, y chậm rãi đi qua dòng suối nhỏ, nước suối chạm vào thân thể y phát ra âm thành hơi nước “xì xì”.

Không đúng… nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng…

Trọc Âm ôm chặt Cố Thính Ngữ: “Thiên Luật… đàn của ngươi đâu?”

Thiên Luật nhướng rồi hạ mi xuống: “Ừm… Cảm giác được Tiểu Ngữ gặp nguy hiểm, ta liền tới đây. Đàn ở chỗ của Bạch Chi Ngao.”

Trọc Âm nhìn Thiên Luật với mái tóc ngân sắc cùng cái trán thanh tú trước mặt, chung quy cảm thấy dáng vẻ của y so với cảm giác tiếp xúc trước đây không có cùng…

Ánh mắt?

Ánh mắt của Thiên Luật quá mức bình tĩnh, nếu như Thiên Luật thấy Cố Thính Ngữ bị thương hôn mê, làm sao lại có thể có vẻ mặt như không liên quan đến mình?! Còn nữa, Thiên Luật nếu là đến để cứu Cố Thính Ngữ, sao lại đem Nguyệt Huyền Cầm để ở nơi khác như vậy?!

Thiên Luật nở nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt trong ánh lửa cực kỳ mơ hồ không rõ, y nhẹ nhàng nói: “Đưa Cố Thính Ngữ, cho ta.”

Trọc Âm vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng y phát hiện bàn chân dường như đã bị hít chặt không cách nào nhúc nhích.

“Đưa cho ta.” Thiên Luật vô hại cười nói: “Vết thương của hắn dường như cũng không sâu lắm… Còn chần chừ sẽ không còn kịp.”

Bầu không khí quỷ dị cùng bất an tràn ngập, Thanh Tước nãy giờ im lặng không lên tiếng bỗng nhiên ngăn Thiên Luật lại:

“Chờ một chút, Thiên Luật căn bản không phải ma pháp hỏa hệ… Ngươi rốt cuộc là ai?!”

Thiên Luật thấy ánh mắt cảnh giác của ba người, hơi nhướng mi lên: “… Ta sao… Ha ha.” Y chăm chăm nhìn vài bước ở ngoài Cố Thính Ngữ, trong con ngươi mơ hồ nổi lên ánh lửa… Y chậm rãi bước lên phía trước một bước.

“!!!”

Trọc Âm mở to hai mắt… Tại sao có thể như vậy, sức mạnh của cơ thể quả thực dường như bị phá ra một lỗ hỏng, tất cả tinh lực nhanh chóng bị rút trôi…

Thanh Tước mở hai bàn tay, lốc xoáy kim sắc mạnh mẽ rít gào hướng về phía Thiên Luật… Chỉ là luồng năng lượng này còn chưa đụng tới Thiên Luật, sức mạnh kim sắc đã liền tiêu tán như không.

Thanh Tước khó tin nhìn bàn tay của chính mình, đối mặt với người trước mắt, tất cả sức mạnh đều mất đi uy lực.

Lúc này bọn họ không cách nào thở được, cảm giác khiếp người áp bức giống như sợi dây thừng mềm mại quấn quanh cổ… Niệm Hành hét lớn một tiếng, y mạo hiểm sử dụng hết sức lực xuất ra năng lượng cường đại cỏ thể đóng băng mặt biển.

“Ầm ầm!!” Mặt đất đóng băng bị rạn nức, răng rắc răng rắc hướng về phía Thiên Luật bổ tới…

Gần đến, chỉ là trong chốc lát tức khắc chạm đến Thiên Luật, liền cứng ngắt ngừng lại.

Bởi vì khuôn mặt của Thiên Luật, trong nháy mắt biến thành người Niệm Hành rất quen thuộc – Cố Thính Ngữ.

“… Tiểu Ngữ?” Niệm Hành phản xạ có điều kiện quay đầu lại, khi y thấy người mất đi huyết sắc trong lòng Trọc Âm, y mới biết mình đã trúng thuật che mắt cực kỳ ngu xuẩn!

“Niệm Hành, cẩn thận!” Theo tiếng la của Thanh Tước, Niệm Hành quay đầu lại nhìn đối thủ, thì người có khuôn mặt Cố Thính Ngữ đã chăm chú đứng trước mặt, y tuy có nụ cười của Cố Thính Ngữ, nhưng lại giảo hoạt nhiều hơn.

Một tia ánh lửa lóe lên, Niệm Hành liền ngã xuống.

“Niệm… Ư!!” Thanh Tước bỗng nhiên phát hiện bản thân không có khí lực để nhấc chân, giống như cảm giác vô cùng lo lắng hít thở không thông, trước sự kiêu ngạo thần bị này, càng là người cường đại, năng lượng cơ thể càng dễ bị rút trôi.

Nam nhân có diện mạo của Cố Thính Ngữ, mỉm cười giống như tình thế bị bắt buộc, từng bước tới gần Trọc Âm.

“Ngươi là [Thiên diện nhân]?” Mồ hôi theo thái dương Trọc Âm chảy xuống, y chỉ nghe nói qua nam nhân trong truyền thuyết này, không nghĩ tới, truyền thuyết là thật…

Không ai có thể thấy khuôn mặt vốn có của y, thế nhưng y lại có khả năng biến hóa thành bất kỳ hình dạng nào y muốn.

Nam nhân không trả lời, “Giao hắn cho ta, các ngươi có thể không chết ——”

Dù sao, giết chết các ngươi vốn không cần ta động thủ.

“Nằm mơ!” Mắt phượng minh hoàng của Trọc Âm toát ra sát khí làm kinh người.

“Ha ha,” Nam nhân mỉm cười ngồi xuống: “Ngươi, còn có khí lực sao?”

—— Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh! Ngay khi nam nhân sắp đụng vào Cố Thính Ngữ, một thân ảnh màu đen như tia chớp đánh bật tay Đồng Ảnh!

Đồng Ảnh hơi nhíu mày, y liếm liếm đầu vết thương ở ngón tay, nhìn chằm chằm hắc báo đang mở miệng nhe răng về phía y lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Ồ, là ngươi à, Dạ Dẫn Thư.”

Hắc báo tức thì hóa thành Dạ Dẫn Thư một thân hắc y, thân thể y rõ ràng có bao nhiêu vết thương, Dạ Dẫn Thư nghiêm chặt sắc mặt, trong đôi mắt cuồn cuộn ánh lửa u ám:

“Đồng Ảnh, ta nói rồi —— không nên nhúng tay vào chuyện của ta.”